Căn phòng¶
Truyện kinh dị không nên đọc đêm khuya.
Căn phòng vốn nhỏ, bên trong mờ mờ. Nó nằm đó trước giờ, bọn học trò đi ngang ít dám nhìn vào.
Cửa sổ khép hờ. Thỉnh thoảng đu đưa, tưởng sắp mở rồi lại thôi.
Phòng vắng, không có người, không một ai.
Bên trong có gì đó khác khác, im ắng, nghẽn lại, tịnh không tiếng động.
Mà hình như vẫn có tiếng gì đó thì phải.
Tiếng thở. Có tiếng thở.
Vẫn là người đàn ông đó. Người đàn ông từ từ, từ từ, bước từng bước về phía cửa. Tiếng thở nghe nặng, khàn.
Gió thổi qua, tự nhiên thấy lạnh.
Người đàn ông bất chợt giơ tay, đè chặt gì đó chỗ cánh cửa. Một tiếng hú vang lên, nghe sởn gai ốc.
Âm thanh đó cứ lớn dần, lớn dần, trải dài, xuyên qua khoảng trời âm u.
Kim ngắn đồng hồ nhích dần về số 7, kim dài điểm ngay tâm số 9. Một số người hoảng hốt chạy.
Tiếng chuông reng. 6h45, học trò hối hả xếp hàng, chuẩn bị chào cờ.
Hôm nay ngày 1.3, tất cả đi học lại.1
-
Truyện được viết dựa trên những sự kiện có thật, nhưng cố ý lái sang hướng ma quái, một đề tài gây tò mò ở ngôi trường hơn trăm năm tuổi, nhằm mục đích vui vẻ. Người đàn ông trong truyện là thầy tổng giám thị, vẫn luôn đến trường sớm để chuẩn bị cho giờ chào cờ. ↩