Chuyện linh tinh ở quán cafe¶
Năm Covid thứ nhất, chợt nhớ mấy chuyện ở quán cafe.
Có một cặp luôn vào quán mà số câu nói dành cho nhau còn ít hơn số ngón chân. Họ chỉ ngồi, mở máy coi, suốt buổi. Coi xong, họ về. Rất nhẹ nhàng, rất lắng đọng. Chắc do quá hiểu nhau, họ chỉ trao đổi bằng ánh mắt. Mà cũng có thể, bằng Mess.
Ảnh lấy từ bangcassette.com
Có hai anh, ai không biết cứ tưởng, thất nghiệp đây, không lo đi kiếm việc làm, giờ này mà đánh Liên minh. Vậy mà lát sau, mấy ảnh bắn tiếng Anh như gió, không mảy may vấp một chữ, giọng đặc sệt kiểu Mỹ. Đã vậy còn vừa Liên minh vừa phân tích chứng khoán, ý nào ra ý đó, bài bản, rành mạch.
Một anh thường xuyên chốt cái bàn ngay giữa quán, vừa game vừa điều hành công việc qua điện thoại. Hay ở chỗ, ai quen bước vào ảnh cũng chào, ai lạ đi vô ảnh cũng support: bàn này có người rồi anh, ổ cắm điện bên kia kìa em, đem ghế này qua ngồi nè chị, cửa kéo chứ không đẩy được đâu bạn êii. Mình ảnh cân hết quán. Best kind.
Có ông, vừa ngồi vào bàn là lấy hết gia tài của mình ra. Ổng đặt lên bàn nào là sách, đồ ăn, mắt kính, laptop, điện thoại, tablet, rồi dây điện, ổ cắm đa năng nhiều lỗ, đèn bàn. Uống ly cafe có hai mấy ngàn mà ổng cắm điện tất cả. Ổng mở luôn đèn bàn. Rồi xong ổng ngủ. Thật ra, có bữa ổng không ngủ. Ổng bỏ đó, đi chỗ khác.
Bữa vô quán, thấy chỗ mình ngồi đã có ánh sáng mặt trời, mình mới nói nhân viên tắt bớt đèn chỗ đó. Ít giây sau, ngẩn đầu lên, mình thấy anh chàng nhân viên đang leo lên bàn để tháo bóng đèn. Mình: - Ủa sao lại tháo bóng vậy em? - Dạ tại anh kêu tắt đèn. Mà tắt thì nó tắt hết nguyên dàn ở đây, nên em tháo cái bóng ra.
Hôm nọ, lúc sắp ra khỏi quán thì thấy em nước ngoài nhìn mình. Tây, trắng bóc, cười tỏa nắng, cực thân thiện. Tiếc cái, phải đi làm gấp, không nán lại xổ nho được.
Hèn chi người ta bảo, sống chậm lại và yêu thương nhiều hơn.