Giáo sinh¶
Học kỳ 1.
Thầy vừa bước vô, chưa biết lớp, không quen ai, ấy thế mà cũng có lớp vỗ tay mừng như bắt được vàng.
Dạy quen rồi, thì rủ thầy đi café đồ, trà sữa đồ, học trò chủ xị, giáo viên chủ chi.
Lâu lâu điểm thấp, thì bỗng quan tâm tới sức khỏe của thầy, nhan sắc của thầy.
Thầy mà có la, thì nghe, nghe xong thì thôi, không giận, hôm sau lại cười.
Thầy bảo bệnh, bận, lớp được nghỉ, tưởng cả lớp đều vui, ai dè có đứa buồn. So surprise!
Thầy dạy môn C, hỏi giữa môn C với môn L thích môn nào, học trò bảo thích môn C hơn.
Thầy bảo hết năm là hết gặp, năm sau người khác dạy. Học trò bảo, ứ chịu, muốn tiếp tục nắm tay nhau đi hết cuộc đời cơ.
Học kỳ 2.
Giáo sinh về trường.
Đứa thì bỏ mặc giáo viên ngồi chỏng chơ bên dưới, chỉ ngồi ngắm giáo sinh dạy, bất kể giáo sinh là nam hay nữ.
Đứa thì khen giáo sinh tới tấp, khen cả tuần, thiếu mỗi chủ nhật.
Giáo sinh mà không vô lớp, thì đứng biểu tình, sao giáo sinh có mặt ở lớp khác mà không vô lớp này.
Giáo sinh vô rồi, mà giáo viên dạy, thì đả đảo, đòi giáo sinh lên bục.
Có đứa đòi thay luôn giáo viên.
Đúng là, khi bình yên, người ta thường quên đi những lời thề trong giông bão.